‘Một đứa con dâu tốt cũng không bằng một đứa con dâu có tiền’

Sáng sớm, chồng tôi bảo: “Tối qua mẹ ốm, ho suốt đêm, em xem có thể xin nghỉ đưa mẹ đến viện khám được không? Anh lái xe không có người thay, sợ họ không cho nghỉ”.


Chồng đã nói vậy thì tôi không thể không nghỉ.

Tôi gọi điện xin nghỉ làm, chở mẹ chồng đến bệnh viện. Chờ bà khám, xét nghiệm, đọc kết quả cũng hết tròn một buổi sáng. Trên đường về còn phải tranh thủ ghé qua chợ để về nấu luôn bữa trưa cho ông bà.

Đúng lúc tôi bê mâm cơm lên mời ông bà ăn trưa thì nghe hai ông bà đang nhỏ to. Bố chồng tôi nói:

– Sáng bà đi khám, vợ thằng cả có gọi điện về, nó bảo gửi về 5 triệu cho bà thuốc thang tẩm bổ đấy.

– Thế hả ông. Nhà mình có hai cô con dâu, nhưng đúng là một đứa con dâu tốt cũng không bằng một đứa con dâu có tiền ông nhỉ.

Tôi nghe mẹ chồng nói xong, chỉ muốn đặt mâm cơm xuống luôn sàn nhà mà bỏ về. Nhưng tôi không bỏ về. Tôi bước lên nói với mẹ chồng: “Mẹ ạ, chị cả có tiền thì con có công. Của một đồng nhưng công một nén. Nếu lòng tốt của con không sánh bằng đồng tiền của chị dâu, vậy thì từ nay con xin phép, những lúc bố mẹ ốm đau con vẫn đi làm để còn tích cóp tiền biếu mẹ”. Nói xong rồi tôi về.

Nhà chồng tôi có hai anh em trai. Anh trai lập nghiệp rồi lấy vợ ở xa. Còn vợ chồng tôi được ông bà cho mảnh đất ở riêng gần nhà. Chồng tôi làm lái xe cho một cửa hàng vật liệu xây dựng, tôi là công nhân may. Hai vợ chồng nuôi hai con nhỏ, tiền kiếm được đúng là chỉ đủ ăn đủ mặc. Nếu con có ốm đau, đôi khi còn phải vay mượn chỗ nọ chỗ kia. Nói vậy để mọi người biết, chúng tôi không có tiền để biếu ông bà, trừ những dịp tết giỗ, không có nhiều thì phải có ít cho đúng lễ nghĩa.

Vợ chồng anh cả ở xa, công việc đàng hoàng nên thu nhập cũng khá. Anh chị viện cớ bận, ít về thăm nhà, kể cả khi cha mẹ ốm đau. Nhưng bù lại, anh chị lại có tiền gửi về cho ông bà. Nhà thiếu cái gì, cần gì anh cả đều lo được.

Chồng tôi vẫn nói: Thôi thì người có của, kẻ có công. Mình không có tiền biếu ông bà thì bỏ công chăm sóc ông bà vậy. Những khi nhà có việc cũng là vợ chồng tôi đôn đáo qua lại. Khi ông hay bà ốm đau nằm viện cũng là tôi xin nghỉ việc công ty mà đến viện chăm nom. Tôi không nề hà việc gì, ngay cả “đổ bô” cho bố mẹ chồng cũng coi là chuyện nhỏ.

Vậy mà hôm nay, nghe mẹ chồng nói một câu như vậy, tôi thấy bao nhiêu công lao của mình như bị phủi bay.

Về nhà, tôi kể lại rồi nói với chồng: Từ nay, bố mẹ có việc gì anh đi mà lo, đừng kêu em nữa. Em còn phải đi làm, kiếm tiền mà biếu cho ông bà, không thì ông bà lại khinh cho. Nghèo đúng là cái tội mà.

Chồng tôi nghe xong thì nổi cáu:


– Em đừng tự ái vặt kiểu đó nữa. Mẹ nói cũng đúng đấy chứ sai chỗ nào. Giả sử giờ ông bà bị bệnh, cần tiền chữa trị, em chỉ biết nói động viên còn chị dâu cho bà tiền chữa bệnh, vậy thì cái nào tốt hơn? Em xem mỗi lần anh chị gửi cho ông bà 5 triệu, 10 triệu, bằng cả tháng lương công nhân em bạc mặt đi làm, em có theo được không? Mình không có của thì mới phải bỏ công, ở đó mà tự ái vớ vẩn.

Thế là vợ chồng tôi cãi nhau rồi giận nhau. Chồng nói tôi đã nghèo còn không biết thân phận, giận dỗi với mẹ chồng chỉ vì một câu nói. Rằng tôi có giỏi thì hãy kiếm thật nhiều tiền cho bố mẹ chồng đi đã rồi hẵng so bì tị nạnh. Anh còn bảo tôi phải sang nhà xin lỗi mẹ chồng vì đã ăn nói láo lếu.

Chồng tôi lí luận như vậy có nực cười không? Mẹ chồng đã nói ra những lời như vậy, tôi đáp lại như thế có gì sai?